Chapter 35
Candy nghỉ ở nhà thêm 1 ngày nữa cho khỏe lại.
Hôm sau nó đến trường cùng với Andre.
2 đứa cứ vừa đi vừa cãi nhau.
Lúc đó…Sophia xuất hiện, đòi nói chuyện riêng với Candy.
Vì quá biết bản tính Sophia nên Andre cố ngăn ko cho Candy tiếp xúc với con bé đó càng ít càng tốt.
Nhưng, mọi người biết đấy, Candy là 1 con bé cứng đầu…dễ j` nó chịu nghe lời.
- Tôi thắc mắc thấy cô vẫn thản nhiên như ko sau khi đã hại tôi gần chết. – Candy lạnh lùng nhìn vào mắt Sophia.
- Tôi chẳng thấy chuyện j` để áy náy cả. Chuyện cái tay của chị là tự chị hại mình…còn chuyện tôi khóa cửa phòng là vì chị ko để ý…vì chị xui xẻo và vì chị tiểu thư…chừng đó chẳng có j` để làm chết ai hết. – Sophia dửng dưng.
- Fine…vậy thì mục đích của cuộc nói chuyện này là…?
- Tôi chỉ muốn nói với chị là tất cả những chuyện xảy ra với chị đều là kế hoạch của tôi. Anh tôi ko dính dáng j` hết.
Candy nhún vai.
- Thì…?
- Thì chị đừng đối xử với anh tôi như vậy. Chị nghĩ chị là ai? 1 con bé nghèo hèn chẳng có j` ngoài chiếc máy tính mà lại làm mình làm mẩy với anh tôi và Andre – 2 đại công tử hả?
- À…lại là chuyện tránh xa Andre…tôi chẳng tranh giành j` của cô hết. Cái j` của mình thì tự nhiên sẽ thuộc về mình. Còn nếu ko phải thì có thủ đoạn j` kết quả cũng thế mà thôi.
- Chị ám chỉ j` hả?
- Tôi chỉ nói thế thôi. Hĩu đc bao nhiu thì hĩu. Tôi đang bận.
Nói rồi con bé bỏ đi, ko quên tặng Sophia 1 câu làm bonus:
- À quên, về hỏi lại anh cô tôi là con bé nghèo hèn nào.
Andre đang đứng đó, chờ Candy.
- Làm j` mà lâu lắc vậy hả? Nó có làm j` cậu ko? – thằng nhóc sốt sắng.
- Làm j` đâu! Nói chuyện chơi.
- Là chuyện j`?
- Nó nói tôi là con bé nghèo hèn tránh xa cậu ra. Há há há!
- Sặc! Con bé này vẫn vậy, lúc nào cũng cho mình là nhất. Cậu đừng chấp làm j`.
- Những chuyện thế này nhằm nhò j`…chấp thì chấp chuyện khác kìa…
- Hả?
- À…ko có j` hết. Ê Andre, bữa trước cậu nói đi hẹn hò với tôi mà!
- Cậu muốn đi đâu?
- Chả biết nữa…đâu cũng đc.
Andre cười tinh quái:
- Vậy tôi quyết định nha?
- Chỗ nào chán thì đi 1 mình đi!
- Tới nhà tôi đi!
- Ọe…làm j`?
- Nhà tôi ở bên Pháp kìa…đi chơi thôi. Tôi muốn cậu gặp cái này.
- Thôi cũng đc…
Vậy là 1 cuộc hẹn mang tính chất lịch sử đã đc quyết định. Đây là sự kiện đánh dấu bước ngoặc lớn và có ý nghĩa quan trọng.
Tính ra đây là lần thứ 2 Candy và Andre cùng đi máy bay ra nước ngoài. Nói như vậy cho thêm phần hoành tráng chứ thực ra bay từ Manchester sang Paris mất chưa quá 3h. Và 2 đứa đi = trực thăng riêng của nhà Harven vì công tử ko thích đi chung với người lạ. (thiệt là quý tộc…ực!)
Và cũng vì là trực thăng riêng cho nên 2 đứa càng cãi nhau dữ dội hơn. Chẳng có ai nghe thấy ngoài ông phi công đang bịt tai lại cho nên hoàn toàn là không gian riêng của 2 người…dùng để cãi lộn.
- Tôi ko biết. Tôi phải đi thăm ông tôi trước. – Candy la lớn.
- Ko. Cậu phải đi với tôi đã.
- Tôi phải đi thăm ông. Rồi muốn xem cái j` j` của cậu thì xem sau. – con bé cứng đầu.
- Cậu phải đi với tôi xem cái này đã rồi có muốn đi lên trời tôi cũng đưa cậu đi.
- Ko mà!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Cậu đang ngồi ở đâu vậy?
- Trên ghế. Hỏi ngu.
- Ai chẳng biết là ghế. Nhưng mà cái ghế này đang ở đâu?
- Đại công tử à…cái ghế ở trên trực thăng.
- Vậy hả thưa tiểu thư…chứ cái ghế ở trên cái trực thăng là của ai?
- À…là của cái thằng đầu bư nào đó ai mà biết đc!
- Cậu có tin là tôi ném cậu xuống dưới kia ko hả?
- Năn nỉ đó…ném đi…năn nỉ mà…ném đi…đi…đi…ném thử coi với…
Candy cứ chơi chiêu bài năn nỉ đó làm Andre tức xì khói.
- Cậu mà năn nỉ 1 lần nữa thì đừng trách tôi thú tính bộc phát. Ở đây chỉ có 2 đứa mình thôi…em à…
- Ế! Stop!
Con bé lùi lại thủ thế. Từ lúc đó cho đến khi hạ cánh nó cứ co ro người lại miệng lằm bằm : xích ra cách xa 10m, nếu ko chết với ta! (cái trực thăng chừng nào mà nó đòi 10m
Andre thì cười ngặt nghẽo.
Chapter 36
Cuối cùng những giây phút gian khổ của Candy cũng kết thúc khi nó đầu hàng và đồng í đến xem cái j` j` đó của Andre trước.
Chiếc trực thăng đáp xuống khu vườn rộng thênh thang nhà Hầu tước.
Một tòa lâu đài rất Pháp với mái ngói đỏ và những chiếc cột đá tròn đc trang trí theo phong cách Gothic.
Andre dắt Candy bước đi trên con đường cỏ hai bên là những bụi hồng nở rộ. Mẹ Andre rất thích hoa hồng, vì vậy những lối đi quanh nhà và trong vườn đều đc trồng loài hoa đó.
Trong phòng khách của nhà Andre…
Có ba mẹ Andre…Bá tước Spencer, và…ông bà William.
Mọi người đều cười tươi chào đón 2 đứa.
Candy thầm thì :
- Đây là cái cậu muốn cho tôi xem hả?
- Sao? Thích ko?
- Thích…thích cái đầu cậu á! Sao tập trung hết người lớn lại đây vậy hả? Làm như là…
Tiếng ông Harven vang lên làm Candy giật mình ngưng lại đột ngột:
- 2 đứa ngồi xuống đây.
- Candy dễ thương quá há…hèn j` thằng Andre thích cháu đến vậy… - bà Harven xuýt xoa. Người phụ nữ yêu hoa hồng và mang vẻ ngoài yếu đuối này…là chủ tịch tập đoàn Maria…
- Có vậy mới xứng với con của chị. – bà William tiếp lời.
- Thôi đc rồi…đừng tung hô nhau nữa… - ngài bá tước Spencer lên tiếng – Hầu tước, ông hãy vào vấn đề chính đi.
Candy ngồi khép nép bên cạnh Andre.
Dưới cái bàn…tay nó đang run run nắm chặt lấy tay Andre.
Thằng nhóc vỗ vỗ vào tay…trấn an con bé.
- E hèm…Hôm nay…tôi mạo muội mời ngài Bá tước và anh chị William đến đây…cùng với sự có mặt của 2 cháu Andre và Candy…để thông báo 1 chuyện quan trọng. Bởi vì ở đây ngài Bá tước là lớn tuổi nhất nên tôi xin nhường cho ngài thông báo tin vui ạ.
- Cảm ơn Hầu tước. Tôi xin thay mặt mọi người thông báo, đặc biệt là tới Andre và Candy…từ lúc nhà Harven đến cầu hôn và sau khi bàn bạc kĩ lưỡng, chúng ta quyết định 2 đứa sẽ tổ chức đính hôn vào tuần tới, tại lâu đài này.
Candy trợn mắt…bỏ tay Andre ra.
- Tại sao con lại ko đc biết chuyện này?
- Ta tưởng 2 con đang yêu nhau? – Ông William ngạc nhiên.
- Con… - Candy ấp úng.
- Thưa ngài William…đúng là 2 tụi con đang…cô ấy có lẽ là quá bất ngờ đấy ạ. – Andre nắm tay Candy ko chịu buông mặc cho con bé đang vùng vẫy.
- Thật là dễ thương! Có 1 cô con dâu như thế này, gia tộc Harven chúng tôi rất lấy làm hãnh diện.
- Và chúng tôi cũng rất vui vì con gái kiếm đc người chồng tài giỏi và xứng đáng…đặc biệt là sự hợp tác giữa 3 tập đoàn chúng ta…cùng nhau lũng đoạn thị trường tài chính Châu Âu.
-
Câu chuyện cứ thế tiếp diễn trong vui vẻ hào hứng…với những lời tung hô tán tụng nhau ko ngớt của 2 gia đình.
Andre kéo tay Candy đứng dậy ra ngoài.
- Vậy là sao hả? – Khi đã đủ xa tầm nghe ngóng của những người lớn, Candy bỏ tay Andre ra, gào lên.
- Chúng ta sẽ đính hôn…và cưới nhau. Tôi tưởng mọi người đã nói rõ ràng rồi?
- Tại sao lại đính hôn hả? Tại sao lại là đang yêu nhau hả? Tại sao tôi lại bị biến thành 1 con ngốc ko biết j` hết rồi bị các người vui vẻ lừa qua đây hả?
- Bình tĩnh đi…tôi ko nghĩ cậu sẽ phản ứng mạnh như vậy…
- Đúng là 1 trò hề… - mắt con bé ngân ngấn nước… - tất cả đã đc sắp xếp…
- Candy…
- Tôi ko muốn cùng với cậu trở thành 2 con cờ trong tay những ông chủ bà chủ! Tôi ko muốn đám cưới của tôi diễn ra sặc mùi tiền bạc quyền lực như vậy!
- Candy…
- Tôi muốn có ai yêu tôi mà ko phải vì gia đình tôi…
Andre kéo Candy vào lòng…ôm chặt:
- Nhưng…tôi…yêu cậu! Cho dù đính hôn hay đám cưới vì lí do j` đi nữa thì tôi cũng chấp nhận. Chỉ cần là cậu…
- Cậu… - con bé ấp úng… - cậu đang…
Andre quỳ xuống…hôn tay Candy…
- Phải, tôi đang cầu hôn cậu…
Con bé đỏ mặt.
- Tôi, Andre François de Harven, xin trịnh trọng cầu hôn cô Candy Akira Spencer, hay Candy William, với tất cả trái tim và tấm lòng. Tôi yêu cậu, Candy à…
- Tôi…
- Tôi biết mà…cậu cũng vậy…
- Andre…
- Tôi yêu cậu...
Andre nhìn thẳng vào mắt Candy…
- Trả lời tôi đi, tiểu thư Candy…
Candy cảm thấy toàn thân nóng bừng…ánh mắt Andre như đang mong chờ 1 cái gật đầu của nó…
Và nó gật đầu.
Trong khu vườn, những bụi hồng dại vẫn đang nở rộ…chim hót líu lo trên những cành liễu…mặt trời chiếu xuống 1 thứ ánh sáng dịu dàng…
2 đứa ôm nhau thật chặt…
Andre cứ lặp đi lặp lại : Candy…tôi yêu cậu…
Lần đầu tiên…tiểu thư Candy khóc trước mặt người khác.